Bài đăng

[ỦA?] Chương 4: Thế giới phép thuật

Đôi trăng sao lồng bóng, treo cao trên đỉnh đầu thung lũng. Không gian nhuộm màu xanh mướt, bạt ngàn núi đồi và rừng rậm hoang sơ. Cây cối vấn vít đan vào nhau để lộ mặt sông trắng xóa. Quang cảnh hữu tình, dòng nước uốn mình như con hải long say ngủ. Nhìn lên cao, trong vắt sánh bằng mặt gương soi, chẳng mây mù, chẳng gợn sóng. Dưới nền trời, nhan nhản những sinh vật diễm lệ và hoạt động kỳ thú. Kẻ cưỡi phượng, tên chèo thuyền, tung mình giữa không trung cao vợi. Từng tốp vũ công duyên dáng chao nghiêng trên cán gỗ, bụi tiên nối đuôi theo khúc nhạc hoà ca bất tận. Cơn gió lướt qua, đạp tầng núi, leo ngọn cây, vút ngang hẻm vực hùng vĩ hướng về đỉnh tòa tháp đồ sộ. Cung điện nguy nga nằm im lìm giữa phố thị rộn ràng, chóp mái xuyên thủng cả trời cao. Lão phu xe chở đoàn khách trong cỗ xe trái bầu, vẫy tay chào gã thợ rèn lành nghề luôn lấm lem mặt mũi thổi lửa; lại ghé ngang trêu ghẹo tên thợ bánh hậu đậu; đôi lúc còn tâm tình cùng trang sách cũ của cụ già du đãng trên tấm chiếu hoa. H

[ỦA?] Chương 3: Kỳ trại nhà Won

Tại chính sảnh triển lãm, màn hình không gian khổng lồ đang phát sóng trực tiếp trận đối kháng quyết liệt của hai phe cơ giáp xanh - đỏ, thu hút hàng ngàn con mắt say sưa dán vào. Ai nấy cũng đều hồi hộp chờ đợi kết quả cuối cùng của trận đấu. Ngay giây phút quyết định, bỗng “bụp” một tiếng. Toàn bộ hệ thống máy móc đồng loạt ngừng hoạt động. Không chờ bất kỳ ai kịp phản ứng, “bụp” lần nữa. Cả gian trung tâm rộng lớn đột ngột rơi vào bóng tối, khiến đám đông đương trong trạng thái ngơ ngác phải xôn xao, hoảng sợ. Vài vị khách mất bình tĩnh thét lớn. Cục diện trở nên vô cùng rối loạn. May thay, vẫn còn vài người tỉnh táo hô hào thông tin cho cứu trợ. Đám đông được bình ổn trở lại nhưng nỗi bất an chẳng hề vơi đi. Quay lại thời điểm hai giờ đồng hồ trước… Sau khi nhận ra Leo. Hai người Tuệ Chính nhìn gã, khó hiểu. Chỉ thấy gã hất cằm, tự chỉ ngón cái vào mình: - Đấu một ván đi. Mày là Tuệ Chính hử? Tao vẫn chưa có dịp đấu với mày. Biết tao chưa. Le - o!  Tuệ Chính nhíu mày, khôn