[ỦA?] Chương 1: Xin chào!

Khoảng năm Vô tận thứ 2, xã hội loài người nằm ở đỉnh cao của khoa học kỹ thuật, tư tưởng con người cởi mở, hình dáng xinh đẹp, trí tuệ phát triển và cuộc sống giàu có. Bất kỳ ai cũng có thể đi du lịch qua lại giữa các tiểu hành tinh và gặp gỡ các chủng sinh vật lạ kỳ. Mỗi ngôi nhà chỉ cần một cánh cửa và con người sống giữa lưng chừng không gian. Mọi phương tiện đều tối giản, các nguồn năng lượng được khai phá và sử dụng hiệu quả mỗi ngày, không có bất kỳ sự lãng phí nào. Một xã hội lý tưởng và kỳ diệu. 

Thời điểm, 4 giờ 00 phút sáng, thành phố Dumia, hành tinh Vie, thuộc tinh hệ Thổ.

  Phía sau cánh cửa hình chú mèo Dumia trắng muốt với bộ lông xù, có cậu chàng đang say mê trong thế giới giả lập của trò "Vô hạn vũ trụ" thịnh hành nhất bấy giờ. Khi sử dụng thiết bị, người chơi chọn một vị trí cố định và gắn con chíp Gaming Mare lên trán, giữa chíp có chấm tròn đỏ thực hiện chức năng trò chơi. Khi khởi động tạo nên vòng cung xanh lam bao lấy cơ thể, suốt quá trình chơi, người tham gia vẫn có thể nhận thức hiện thực thông qua một ống kính tùy chọn.

   Dường như, cậu ta sẽ bỏ cả đêm nay với nó.

        Tại thời điểm bảng đồng hồ ảo lơ lửng trong không trung hiển thị 6 giờ 00 phút sáng và ngắt dòng năng lượng đang hoạt động, cậu ta mới duỗi tay gỡ con chíp khỏi trán. Đôi mắt đen láy và ảm đạm, giữa mày hiện lên dấu vết mệt mỏi. Cậu ta vuốt mũi, thở dài.

  Thời gian cho buổi sáng thực sự hẵng còn sớm ba tiếng đồng hồ, do dự chốc lát, cậu ta nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cùng thời điểm, tại cánh cửa sóng biển to lớn nhà quan Davis, cách nhà mèo Dumia khoảng chín cánh cửa, nơi gần cuối con phố Tacda, nàng tiên cá nhỏ sinh sống ở đó đã lục tục thức dậy tự lúc nào để hoàn thành bộ tiểu thuyết yêu thích của cô nàng, cả thân hình nhỏ nhắn đờ đẫn giữa lòng biển âm u, ánh sáng le lói của con cá bóng đèn soi rõ đôi mắt nàng sưng húp đến tội nghiệp. Hẳn đã buồn ngủ lắm rồi đây.

Phía ngoại ô, tòa biệt phủ xe tăng của gia tộc Won vẫn im lìm. Giữa căn phòng, chú thỏ béo mẫm cuộn mình trong lòng hai chàng trai trẻ mang diện mạo tương tự nhau, mái tóc họ bung mềm trên tấm thảm dung dịch mềm dẻo.

Thành phố Dumia thời điểm ấy chìm trong "hơi thở" mờ mịt của màn đêm yếu ớt. Trên nền trời thăm thẳm lác đác những phi hành khí tĩnh lặng tuần tra trật tự. Ngổn ngang dưới mặt đất là những bụi cỏ Tulio xanh rì, chậm rãi ngậm nhả từng hạt vàng đom đóm, chúng vỡ ra rồi bay mất mang theo hương vị ngọt lành. Ánh sáng từ đâu leo lắt chợt tắt chợt tỏa sau những bóng mây mù thâm trầm của mùa Hè ở hành tinh Vie mộc mạc.

Dumia được mệnh danh là thành phố tịch mịch với những "cư dân" không biết tên…

Tích tắc. Tiếng khàn đục của cây thời gian khẽ ngân.

Mặt trời của Vie bỗng hừng lên rực rỡ, quét sạch ký ức tối tăm nơi Dumia đã mềm oặt vì lặng thinh.

Từng lớp cư dân kéo nhau ùa khỏi những cánh cửa màu sắc. Không gian chợt sinh động như khúc thánh ca ban mai đã kéo dài hằng thế kỷ. Tòa thị chính Tacda lơ lửng giữa trung tâm thành phố không ngừng phun ra những bụi mây mềm đón các nhân viên tận tụy của nó đến nơi làm việc. Sự huyên náo buổi sáng như thường lệ kéo "màn đêm” của những ai hẵng còn lười biếng thật thô bạo ra khỏi cái kén ngủ ấm áp.

Tuệ Chính ngậm chiếc bánh mì bơ mẹ làm ngào ngạt hương vị xưa cũ, cậu vẫn thường ăn món ăn dinh dưỡng này mỗi sáng. Lớp vỏ bánh giòn tan ngọt lịm, chóp mũi thoang thoảng hương thanh thuần của cánh sen trồng sau vườn, nhân bánh mềm chợt tan trên đầu lưỡi, cuốn phăng cái nhạt nhẽo theo vị mằn mặn, béo ngậy của sốt thịt hầm. 

Rời khỏi cửa, Tuệ Chính gõ mũi giày xuống nền, đế giày tự động biến đổi thành kiểu dáng phù hợp, rồi cậu ta truyền âm đến bố mẹ lời chào trước khi đến trường.

Thân hình của đứa trẻ mười sáu tuổi đang dần tỏa ra khí chất ngút ngàn khi gần đến sự "lột xác", đôi chân thẳng tắp hữu lực bao gọn trong ống quần đen tuyền, anh ánh hoa văn vàng chìm nổi. Cổ ống tay áo vuông vức, sạch sẽ. Đồng phục của Sơ học Tacda thực đẹp.

Bước qua cánh cửa phi hành khí mỏng manh đã đợi sẵn tự lúc nào trước cửa nhà, thân hình đĩnh bạt của Tuệ Chính lung lay, bên vai xuất hiện nhiều thêm một cánh tay với nếp áo có phần xuề xòa.

Chính, tối qua đấu được không? Bên tao căng lắm luôn đấy!

Người cất tiếng là Tommy, bạn học cùng lớp với Tuệ Chính.

  Tommy có dáng vẻ của một chàng trai mới lớn điển hình, đôi mắt sáng ngời và nụ cười tinh nghịch, tính cách thẳng thắn vô tư, tương đối khác biệt với Tuệ Chính. Cậu ta và Tuệ Chính cao xấp xỉ nhau, diện mạo cũng tương tự, nhưng Tommy lại mang nhiều nét ngây ngô hơn.

Trên phi hành khí lúc này khá ít người, Tuệ Chính vừa đáp lời Tommy vừa tìm kiếm một vị trí để ngồi xuống, cậu mở bảng tin ảo trên cổ tay áo:

  - Đội tao thua mất ba trận với đội Một thành phố Dương... Tao nghi lần này có thể sẽ mất suất thi đấu.

Bảng tin lập lòe trước tầm mắt hình ảnh các tuyển thủ được chọn từ năm ngoái, trong đó có Tuệ Chính với chỉ số xếp thứ hai. Ánh mắt cậu ta chán nản, Tommy liền nhanh nhảu đập vào vai Tuệ Chính, hợm hĩnh nói:

- Sợ quái gì, tối nay đánh vài trận nữa mới biết thực lực ra sao. Lên nào! Người anh em hai mùa Á quân của tao. - Nháy mắt.

Tuệ Chính lạnh mặt nhìn cậu ta, thầm xấu hổ. Hai lần Á quân? Thua liên tục? Nghĩ rồi lại thở dài thườn thượt, gác tay lên trán.

Vốn dĩ từ nhà đi đến trường bằng phi hành khí không mất thời gian, bởi vì cửa của nó kết nối với sảnh của trường học. Tuy nhiên, một số học viên như Tuệ Chính và Tommy chưa muốn vào học ngay, họ có thể ngồi nghỉ ngơi, ăn uống, làm bài tập tại sảnh, thư viện hay phòng thực hành trước giờ học chính thức. Họ có thể dịch chuyển tức thời bằng thiết bị chuyên dụng trong cổ tay áo hoặc ai rảnh rỗi thì có thể đi bộ. Đối với các cấp học cao hơn, học viên có cả gian sinh hoạt riêng ngay tại trường. Bởi lẽ đó, một số sinh viên tại các trường đại học lựa chọn tranh thủ thời gian nghiên cứu ngay tại viện đào tạo hơn là về nhà nghỉ ngơi.

Tuệ Chính và Tommy cùng học cơ khí, nơi của họ thường là các xưởng lắp ráp hoặc phòng chức năng. Tuệ Chính lặng lẽ soạn chương trình trước khi giáo sư đến, trong khi Tommy còn loay hoay chọc ghẹo cậu bạn mèo xám Sony đáng yêu đến từ hành tinh Mix thuộc tinh hệ Kim.

Sony thốt lên: "Cậu thật đáng ghét, Tom. Tớ rất ghét người khác tuỳ tiện chạm vào tớ đó nha!”

Tommy thật thà đáp: "Sao lại nói thế, tớ rất để ý cậu mà, Son. Trông cậu siêu đáng yêu khi giận dỗi luôn ấy, tớ còn có thể tưởng tượng ra chiếc đuôi xù của cậu nữa."

Sony quay ngoắt bỏ đi với đôi đồng tử vàng thật dài. Trông vừa lạnh lẽo vừa đáng thương. Hẳn đã rất phẫn nộ với thái độ của đối phương.

Tuệ Chính trông thấy, bất mãn mà nhắc: "Muốn theo đuổi người ta thì đừng có làm những việc ngớ ngẩn như vậy nữa. Chẳng khác nào mày đang đùa cợt với cậu ấy. Son không thiếu kẻ theo đuổi đâu mà ăn nói kiểu đấy."

Hừ, cứ nói như mày biết hết vậy, mày còn chưa có người yêu. - Tommy khinh khỉnh đáp. "Nhưng thật lòng là, trước mặt Son, tao chả biết nên làm sao cả. Chỉ cần cậu ấy nhìn cái thôi là tao đã thích lắm rồi", nói lại cười hì hì.

   Giáo sư Dew thông báo giờ học bắt đầu…

        Đến giờ ăn trưa, giáo sư Dew cho gọi Tuệ Chính vào văn phòng, ông nói:

- Chính, con có muốn tham gia một khóa huấn luyện với các trường Cao học trong thành phố không. Cơ hội khá tốt, con sẽ được thực hành trên nhiều loại máy móc mà ở trường con không có cơ hội trải nghiệm đâu. Trại huấn luyện nằm ở ngoại ô, do nhà Won tài trợ. Nếu tham gia con sẽ ở lại trại khoảng hai tuần. Con nghĩ sao? Theo ta thì con nên đi, con là một học sinh ưu tú và... Nên bớt chút thời gian của mình cho các cuộc thi đấu điện tử, nó không quá thực dụng cho con.

Tuệ Chính trầm ngâm hồi lâu. Thật lòng cậu thấy lời đề nghị khá hấp dẫn, nhưng những lời cuối cùng của giáo sư khiến cậu có chút phật lòng. Bèn nói:

- Hãy để con thảo luận thêm với ba mẹ, thưa giáo sư.

Giờ học buổi chiều, Tuệ Chính không tham gia cùng Tommy mà đến tòa nhà mô phỏng.

Tòa nhà mô phỏng là nơi để các học viên và giáo sư thiết kế các loại kiến trúc, tái diễn sự việc, hiện tượng bằng trực quan ảo.

Tuệ Chính đang dựng lại ba trận đánh ngày hôm qua cậu đã thua trong "Vô hạn vũ trụ". Tuệ Chính bắt đầu thói quen này từ ba năm trước, từ khi cậu thực lòng nghiêm túc với các trò chơi chiến đấu điện tử. Bằng trí nhớ khá chi tiết, Tuệ Chính dựng lại diễn biến tương đối chuẩn xác, ngoài việc mô phỏng cho các trận đấu, cậu cũng áp dụng khi học tập. Điều này rất thành công trong việc tìm ra các vấn đề cốt lõi.

Tuy nhiên, lần này, sau khi đã kiến thiết mô phỏng đến lần thứ ba, Tuệ Chính vẫn chưa tìm ra được mấu chốt dẫn đến việc cậu thua. Trong khi đang gắng sức tập trung, chợt có tiếng la thất thanh từ gian mô phỏng bên cạnh truyền đến, cả tá người ùa ra từ gian đó huyên náo đại sảnh nơi Tuệ Chính dựng mô hình. Dòng suy tư bị cắt đứt bởi một cô bé với mái tóc đỏ, dù chẳng quen biết, vừa trông thấy cậu cô đã vội vã thuật lại sự việc.

Thì ra, một cậu nhóc vụng về nào đó đang mô phỏng sự phun trào núi lửa thời kỳ khủng long, không biết nghịch ngợm thế nào lại khởi động chế độ thực - Đây là chế độ dành cho mô phỏng viên chuyên nghiệp, trong một số trường hợp với loại máy cao cấp hơn có thể gây sát thương thật. Cậu ta không biết cách điều khiển, khiến cho chương trình rối loạn, các mô hình khác đều bị ảnh hưởng, mọi người hoảng sợ mới vội vã chạy ra khỏi gian. Dù là ảo nhưng hình ảnh núi lửa tuôn trào, xác các con động vật cháy loang lổ, mắt lồi ra, máu xương trộn lẫn, khủng long gào thét, mồm như chậu máu vồ tới, lại thêm hiệu ứng mùi hương đủ khiến người ta kinh hãi. Ở đây đều là những đứa trẻ cấp học nhỏ, chúng hoàn toàn không có nhiều kinh nghiệm ứng phó. Những thứ này, thực tế sẽ không gây thương tích cho người nhưng lại hao một lượng khá lớn năng lượng, nếu không khống chế kịp có thể dẫn đến hư tổn máy móc. Thường các máy sẽ bị khóa chức năng này ở trường học, không hiểu tại sao cậu nhóc kia lại khởi động được nó.

Tuệ Chính yêu cầu với cô gái để cậu vào trong một mình.

Trường hợp này cậu từng trải nghiệm qua, nhưng khi đó chỉ mới chín, mười tuổi nên ấn tượng còn mơ hồ. Bởi không thể ngắt nguồn năng lượng đột ngột, sẽ dễ gây quá tải mạch. Tuệ Chính quyết định thực hiện giãn bớt năng lượng trước. May mắn thay có hiệu quả, các mô hình dần trở về dạng mô phỏng ảo. Tuy nhiên, mô hình chính gây ra sự việc vẫn chưa có dấu hiệu tốt hơn. Trong không gian ngột ngạt đó, mùi hương hoang tàn, gay mũi do mô phỏng tạo nên cứ không ngừng xộc tới, khiến Tuệ Chính dần mất bình tĩnh hơn.

Đương lúc nguy cấp, giáo sư đến rất nhanh. Chớp mắt đã xử lý đâu ra đấy.

Ông gửi lời xin lỗi và cố trấn an các học viên trước khi rời đi, đồng thời ca ngợi cách xử trí khôn ngoan của Tuệ Chính. Về phía cậu bé gây chuyện kia, không biết đã trốn đi đâu mất. Nhưng giáo sư bảo rằng sẽ ngừng đề cập đến sự việc: "Có lẽ chính trò ấy đã rất sợ và phần nào trách nhiệm còn từ nhà trường nữa."

Cô bé tóc đỏ nhìn Tuệ Chính với đôi mắt xanh biếc như đá quý, cất tiếng ca ngợi:

- Cậu giỏi quá, cậu tên là Tuệ Chính nhỉ? Quả nhiên tin tưởng cậu là không sai, tớ thường cùng anh trai đến đây và đã trông thấy cậu nhiều lần. Tớ chắc là cậu rất thông thạo thứ này. Làm quen nhé, tớ tên Tuol, vừa vào Trung học đấy, tớ học ở tòa Ngôn ngữ!

- Ừm… Chào cậu, tớ học Cơ khí.

À, cậu biết không, người gây ra việc vừa nãy là Thế Trị đấy. Cậu ấy là một con thỏ siêu nhút nhát, nhưng lại là cháu trai của ông chủ nhà Won! Khó tin cực! Cậu ấy nên mạnh mẽ như cái tên của cậu ấy và trách nhiệm hơn một chút chứ ha.

- Có lẽ cậu ấy không cố ý.

- Dù không cố ý, cậu ấy cũng không thể bỏ đi chứ!


Chú thích:


*Sơ học: Cấp học dành cho thiếu niên giao động 15 - 18 tuổi.


*Trung học: Cấp học dành cho thiếu niên từ 12 - 15 tuổi.



Nhận xét

  1. Ồ,bạn ở VNO hả? Thấy truyện đăng trên đó

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đây là trang chính của tui. Bên VNO là phụ thôi

      Xóa
    2. sao không quăng lên chợ đi cho nổi & có nhiều lượt xem & nhiều xu hay quảng bá đi chứ để im re thế này truyện có khi lại ế đấy ^^

      Xóa
    3. Thiệt ra là cũng có đó, tao còn mơ có ngày mình làm idol cơ = )))))))) Nhưng tao lỡ xác định viết cho vui à, kiểu nào rảnh mới làm được.

      Sợ up lên nhiều web quá cái mình ra chương kiểu 2 3 năm 1 chương chắc người ta chửi chết :vvv Mà truyện cũng khỏi duyệt luôn

      Xóa

Đăng nhận xét